Mùa đông xa nhà, thị xã như lạnh hơn. Mọi người chỉ muốn nằm trong chăn hay ngồi bên chậu than hồng để xua đi cái rét. Nó thì khác. Nó muốn được ngồi sau xe để người ấy đưa đi lang thang trên nhữg con đường đã quá đỗi thân thương. Để rồi khi hai tay đã lạnh cóng thì nó thích thú áp vào lưng người ấy để nghe tay mình ấm dần lên. Người ấy cười và bảo nó khôn ghê. Vậy mà trên lớp dù đã đóng kín cửa nó vẫn rên rỉ kêu cóng tay quá. Người ấy cười cười rồi đưa nó đôi găng. Nó chỉ lấy một chiếc mà sao vẫn ấm cả hai tay. Đôi găng tay bạn tặng nó cất kín trong hòm. Người ấy có biết… Mùa đông nó không hề lạnh!
Hơn nó một tuổi nhưng người ấy lớn hơn nó nhiều. Ít nói. Trầm lặng với vẻ ngoài… khó gần. Ban đầu nó chỉ tò mò không biết bên trong cái “vỏ khô cứng, lạnh lùng” ấy là một con người như thế nào? Rồi hai đứa thân nhau lúc nào cũng chẳng hay. Và con bé vô tâm trong nó giờ đã biết quan tâm đến người khác. Người ấy dường như bớt lạnh lùng.
Thời gian trôi đi, kỷ niệm thật nhiều và tình cảm nó dành cho người ấy cũng một ngày nhiều hơn. Nó vần chờ đợi…
Một buổi chiều khi nó chào ra về, người ấy đã nhẹ nhàng áp vào tai nó chiếc headphone. Thời gian như dừng lại. Mọi vật như nín thở. Nó chỉ nghe thấy câu hát trong bài “That’s why”:… “I don’t want to say good bye to you”… Một cảm giác ngọt ngào đang mơn man trái tim yếu đuối của nó. Nó sung sướng đến nghẹt thở và chẳng thể nói lên lời dù nó có biết bao điều muốn nói.
Nó tin và mơ ước thật nhiều. Thế mà tất cả lại vỡ tan, đúng vào lúc ước mơ được gặp biển của nó thành hiện thực. Nó đã nghĩ biển sẽ đưa nó và người ấy lại gần nhau hơn. Vậy mà chính tại nơi này nó đã phải tin rằng người ấy đã mãi mãi rời xa nó. Đêm về, biển vẫn hát mà nó không thấy bình yên. Bởi trong tim nó biển đang thét gào như hỏi tại sao? Nó không thể trả lời. Nó nghe mằn mặn trên môi. Xa xa bóng hai người đang nhòa đi…
Từ đó nó khoác cho mình vẻ ngoài bình thản dù trong tim những con sóng chẳng hề lặng im. Nó khổ sở, đau đớn cả trong những giấc mơ. Để rồi khi thức dậy lại trách mình sao chẳng thể căm ghét người ấy và chôn vùi kỷ niệm. Những kỷ niệm ngày ấy đẹp như một nụ hồng pha lê. Nhưng người ta vẫn nói” những gì quá đẹp đều mong manh yểu mệnh”. Nụ hồng đã vỡ tan mà sao nó vẫn nâng niu từng mảnh vụn để làm mình thêm đớn đau. Phải chăng bởi đó là bông hồng tình đầu?!
Mùa đông năm nay nó sẽ gửi lại chiếc găng tay ngày ấy để chúng có đôi. Nó tin một ngày kia khi gặp lai biển nó sẽ thấy bình yên!