Showing posts with label Truyen ngan. Show all posts
Showing posts with label Truyen ngan. Show all posts

Yêu đơn phương... Truyện ngắn hay

Tôi quen em khi vừa lên 9t, lúc ấy nhìn em rất xinh, còn nhớ lần em chạy xe trên đường, mưa to lắm, em co rút vì lạnh, tôi đến và bảo
- Mày lấy cái áo mưa của tao này!
Mấy ngày sau tôi bệnh, sốt rất cao...tất cả vì em...Trả tôi cái áo mưa, em còn biếu tôi mấy trái xoài tượng, từ lúc ấy tôi hay sang nhà em chơi..
Một ngày trời nắng, ba mẹ em đều đi làm cả, tôi định rũ em đi ăn kem, thì nghe tiếng khóc...lao vào nhà, tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang cỡi từng cái nút áo trên người em...
- Buông ra chưa *
Tôi đánh túi bịu, toang đuổi theo nó thì bị cánh tay yếu ớt của em níu giữ...
- Nín đi, đừng khóc nữa, lần sau không được chơi với nó, muốn gì thì rũ tao đi chơi, thôi đi ăn kem...
Thế là từ đấy lúc nào bên em cũng có tôi - em gọi tôi là anh trai!
Thấm thoát vậy mà cũng 10 năm, tôi 19 còn em 17- càng lớn trông em càng xinh!
Trong lần sinh nhật thứ 18 của em tôi định sẽ nói với em một bí mật- một điều mà tôi đã cố che giấu...tôi yêu em rất yêu em!
Hôm ấy tôi mặc chiếc áo sơ mi thật đẹp, mái tóc vuốt keo một cách chỉnh chu, trên tay cầm bó hoa hồng trắng 22 bông - ý nghĩa của 11 bông là một đời một kiếp chỉ yêu mình em, cộng thêm 11 bông thì sẽ là nếu có kiếp sau vẫn chỉ yêu mổi em...- tôi nghĩ thế!
Vậy mà....
- Giới thiệu với anh trai đây là bạn trai của em...
Tôi như chết lặng đi, đưa em bó hoa và sợi dây chuyền được cất cẩn thận trong chiếc hộp có nơ hồng, tôi cố cười:
- Anh về trước nha! Hai em chơi vui vẻ, nhớ chăm sóc em gái của anh cẩn thận!
Hai từ em gái xoáy vào tim tôi một cách đau đớn khó nhọc!!
Bước ra khỏi nhà hàng nước mắt tôi cứ muốn rơi, nhưng tôi không cho phép mình khóc, tôi là một thằng con trai- một thằng con trai thì không được khóc...
Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đứng nhìn em và người con trai xa lạ kia yêu nhau...tôi nhận ra mình có tài đóng kịch hay hơn cả những diễn viên chuyên nghiệp....
- Anh nè, hôm nay người ấy vừa tặng em con gấu bông to lắm- Ngày mai tụi em cùng nhau đi xem phim- Anh ấy bảo yêu em rất yêu em
- Tụi em...tụi em vừa mới hôn nhau!
Tôi đau khổ tái tê mỗi khi em ngồi cạnh tôi kể đủ thứ chuyện
Nhìn ánh mắt long lanh hạnh phúc của em, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là nét mặt ngây thơ trong sáng....mà tôi nghe con tim mình đau từng cơn...Nhiều lần tôi muốn quát lên:"Em thôi đi, đừng có kể với anh nữa" nhưng cứ nhìn em vô tư là tôi lại im lặng và cười:" Vậy thì cố mà giữ lấy"
- Em buồn quá, người ấy làm em đau lòng lắm
Em khóc, vì một người con trai khác chứ không phải là tôi..liệu em có bao giờ khóc vì tôi không nhỉ!!
- Đừng khóc, không hợp thì chia tay
Ngước nhìn tôi" anh nói gì kì thế",
" Anh xin lỗi"
Tôi giống như một con người sống hai mặt, lúc thì tôi hi vọng em hạnh phúc, lúc thì tôi mong em chia tay...dù vậy tôi biết...cảm giác nhìn em hạnh phúc....làm tôi thấy vui sướng vô cùng.
- Anh điện thoại xin lỗi người ấy giùm em đi, em không muốn chia tay...Tôi là một thằng hèn
- Này cậu đừng giận em tôi nữa, nó bảo nó yêu cậu nhiều lắm...Trái tim tôi đang khóc...sao em đôc ác thế....tại sao....
- Người ấy bảo đùa thôi em à, đừng khóc nữa!
- Thật sao anh, cám ơn anh, em về ngũ nha! Thương anh quá đi!
Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của em, tự nhiên tôi thấy vui lạ thường và không trách em nữa...Thế là tôi đã đẩy em đi....
Cũng đã 6 tháng kể từ khi em và người đó quay lại bên nhau...tôi tiếp tục bị em "hành hạ" bằng những câu nói vô tình...sao sức chịu đựng của tôi hay thế nhỉ...Riết rồi tôi trở thành" chuyên gia tình cảm" cho em lúc nào không hay - một chiếc cầu nối cho em và người khác!!
Cao thượng ư! Tôi chẳng cao thượng tí nào đâu...vì lòng tôi vẫn mong...em là của tôi, của chính tôi....
Cuối cùng cái ngày mà một phần ích kỉ trong tôi chờ đợi cũng đến...em chia tay....Tựa vào vai tôi, em khóc rất nhiều, tôi im lặng nhìn người mình yêu đau lòng, sao tôi thấy vui buồn lẫn lộn...
Lần này tôi sẽ không để vuột mất cơ hội...không bao giờ....Nhưng cuộc sống thật trớ trêu...bác sỉ bảo tôi bệnh u não...
- Em à nếu anh chết em sẽ khóc chứ!
- Anh nói kì vậy dĩ nhiên là em sẽ khóc rồi!
Vài ngày sau đó bác sĩ bảo tôi phải nhanh chóng phẫu thuật nếu không sẽ nguy hiểm...gia đình tôi quyết định dưa tôi sang Mĩ, tôi nói dối em:
- Ngày mai anh đi du học rồi! Em đi tiễn anh nha!
Em thoáng im lặng....
- Em bận....
Cả hai chúng tôi đều ngước nhìn về một khoảng xa xăm...giá như tôi đã không lãng phí.....Thời gian trôi qua từng phút từng giây...em không đến sân bay thật...chợt tôi nhận ra hình như hôm nay là sinh nhật của cậu ta....phải chăng em muốn quay lại...uhm em yêu người đó mà...Tôi bước lên máy bay!
yeu don phuong
7 ngày nữa tôi sẽ phẫu thuật....50% thành công 50% thất bại!
Tôi mong dù chỉ một lần một lần duy nhất được nói với em..nếu ca phẫu thuật thành công, tôi sẽ bất chấp tất cả nói vời em...anh yêu em rất yêu em.....[ Tình yêu câm lặng, như viên kẹo bạc hà nhân socola, phía ngoài thì lạnh lùng cay đắng như không có gì cho đến khi tan dần thì mới thấy ngọt ngào tràn đầy...]
Cầm mảnh giấy trên tay từ mẹ của anh, nước mắt cô ướt nhòa, gục xuống bên nấm mộ có tên anh....thì thầm từng lời rất nhỏ: " Khi chia tay mối tình đầu em chợt nhận ra có một người luôn bên em lúc em buồn vui, lo lắng bảo vệ em....Anh đâu biết ngày hôm ấy, em đã rất muốn đi tiễn anh...nhưng em sợ mình sẽ khóc...em sợ không đủ can đảm sống khi thiếu anh...em sợ chính em sẽ nắm tay anh không cho anh ra đi....em yêu anh..."
Lời Nhắn : Những ai yêu đơn phương thì hãy thật nhanh bằng mọi cách gửi thông điệp...tình yêu là ko chờ đợi.....hãy nói ra dù biết sẽ thật bại....nhưng ko nói thì sẽ phải hối hận cả đời......tự tin lên nhé các bạn......

Bông hồng trắng trao em

Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ.

***

Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác nhau, ấy mà lại gặp nhau, lại yêu nhau, chỉ bởi vì loài hoa hồng trắng.

Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắm hoa cưới đã vứt đi 1 bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi – những người bạn của cô dâu chú rể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúc chạm vào tay một cô gái. Cô gái ấy mỉm cười: "Hoa đẹp thế này mà bỏ đi? Đúng là chỉ còn có 2 người là có lòng yêu cái đẹp!". Tôi phì cười sau khi nghe em nói vậy.
hoa hong trang duoi sương

Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. 3 tháng sau đám cưói đó, em chủ động ngỏ lời yêu tôi. 6 tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôi một bó hoa hồng màu trắng.

- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em à!

- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơn giản nhất trên đời này là gì không?

Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi: "Là cái chết". Tôi bảo em nói bậy. Em cười nghuệch miệng: "Vì màu trắng tượng trưng cho sự tang tóc!".

Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phải biết chơi 1 loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới 5 tuổi. Tôi mang nỗi băn khoăn này cho em. Em mỉm cười: "Em chơi guitar phiêu lắm anh ạ". Trời ơi! Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩa rằng con gái cần biết chơi. Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảy phóc lên bục, đeo cây guitar vào và đưa tay nhanh mạnh vào những sợi dây đàn, người nhảy lên hừng hực.

Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi. Tôi cáu gạt phắt đi: "Con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gái hút thuốc lá!". Em rít 1 hơi dài: "Đó là style của em rồi. Tại sao con trai được hút thuốc còn con gái thì không?"

Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúa lại vang lên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi không thể nào hoà hợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăng đi, bởi vì những gì tồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duy nhất và cho dù tôi có chen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có một gì thuộc về tôi lọt vào cuốn từ điển ấy.


Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoè đi bởi những giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì 1 đứa con gái không nữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điều đó. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhật ký của mình ở bậu cửa sổ giữa cầu thang tầng 2 và 3. Mẹ đọc được.

Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện một cô gái đam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôi của cô gái ấy. Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Việc ấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.

Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoá to tướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngược đường về nhà em, chị giúp việc mở cửa: "Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửi cho cậu cái này".

"Anh à ! Em xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anh bản nhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giai điệu ở folk nhẹ nhàng anh ạ"

Kèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone, hình ảnh những bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dàng lắm mà sao tôi thấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu, giọng hát trong trẻo của em cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hả em? "Đơn giản nhất là cái chết" tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nói đó của em.

Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác, suốt cả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghe bài hát đó của em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôi là người mà con gái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vội vã gọi sang, đầu bên kia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cất tiếng hát " Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Rồi em nhè nhẹ "Anh hứa với em nhé!". Uh, anh hứa. Rồi em cúp máy, không để cho tôi kịp nói thêm bất cứ điều gì.

Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vô cùng trước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệp nào kèm theo.

Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồng trắng ấy đã kèm theo một tấm thiệp với dòng chữ "Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Em, tôi biết đó là em. Tôi gọi điện sang Mỹ, chỉ có những tiếng tít dài vang lên. Tôi sang nhà em, họ nói rằng ngôi nhà này đã bị bán đi được một tuần. Họ nói những câu nói rời rạc " nước Mỹ", " ô tô", " màu trắng", " bão", " núi và biển", " đường vòng". Từ hôm đó, tôi không còn nhận được bó hoa màu trắng nào mỗi chủ nhật nữa.


Tôi search khắp các trang tìm kiếm xem ở nước Mỹ có tai nạn nào ô tô nào ở khu vực đó vào hôm cuối cùng em gửi hoa cho tôi hay không. Tôi nhờ bạn bè du học bên đó và những mối quan hệ của họ để hỏi về tin tức của em. Tôi gọi điện thoại sang đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ, tất cả những câu trả lời đều không làm cho tôi hài lòng.

Mẹ khuyên tôi đừng buồn nữa. Mẹ, bố và em gái cố gắng làm mọi việc để cho tôi bớt buồn đi. Nhưng tôi không thể. Ngày ngày, công việc mà tôi dành nhiều thời gian nhất là tìm thông tin về em. Càng tìm càng bế tắc. Nhưng mẹ nói rằng, không có tin nghĩa là không có tin dữ, điều đó làm cho tôi bình tĩnh hơn.

Đến một hôm, có 1 cậu bé chạc tuổi em gái tôi đến tìm nó, cậu bé có mang theo chiếc đàn guitar. Nhìn cây đàn mà tôi nhớ em đến da diết, đến độ cháy rực lòng. Tôi nhờ cậu bé đó dạy guitar cho mình. Tôi học chăm chỉ, cần mẫn như một chú kiến. Tôi học đánh tất cả những bản nhạc mà trước đây em đã chơi, đặc biệt là Ghost of a Rose. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không chơi hay như em được, tôi nghe đi nghe lại bài hát trong chiếc đĩa em để lại bất kỳ lúc nào tôi có thời gian rảnh rỗi. Tôi để nó làm nhạc chuông điện thoại, để nó làm nhạc báo thức mỗi sáng, chỉ vì tôi muốn nghe giọng hát của em, chỉ vì tôi yêu em vô cùng.

Em gái tôi suốt ngày bị nghe bài hát đó, đâm ra cũng yêu nó như tôi. Em đề nghị tôi sẽ đánh đàn guitar, còn em tôi hát. Tôi đồng ý. Với sự giúp đỡ của cậu bé bạn em gái, quang le chúng tôi thu âm và đưa bài hát này lên trang nhật ký của hai anh em. Trang nhật ký được trang trí bằng những bông hoa hồng trắng muốt đến độ tinh khôi.

....

Tôi đóng trang nhật ký mạng lại. Tôi thôi không nghe Ghost of a Rose em gửi lại. Nhưng đâu đó, bất chợt đi qua cửa hàng hoa, hay đi dạo qua ở trên khu rừng cách nhà hơn 50km, khi nhìn thấy những bông hoa hồng trắng, tôi vẫn nghĩ đến em, như đã từng hứa. Bất chợt, tôi vẫn thấy em thoáng qua trong phút chốc, vẫn thấy nhè nhẹ ở đâu đó câu nói "Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose".Rồi tiếng đàn guitar lại vang lên, lướt nhẹ nhàng lắm, như gió, như hơi thở của em, như tiếng lòng của tôi, cả những nỗi niềm mà muôn đời nữa vẫn chưa giải thích nổi.

Ngay khi tôi quyết định chỉ dành tình yêu cho hoa hồng trắng tự đáy lòng mà ko biểu lộ ra nữa, thì bất ngờ em trở về. Với một bộ váy màu trắng tinh khôi, đội vòng nguyệt quế tết bằng hoa hồng bạch và nụ cười mãn nguyện.

Mẹ xuất hiện, nói với tôi rằng em bị ung thư phổi từ bé, phim47 em bi quan cuộc sống nên càng tập tành hút thuốc. Nhưng rồi, tình yêu Rock và tình yêu của tôi đã làm em biết rằng mình cần có nghị lực để chữa bệnh, và em sang Mỹ, chống chọi với bệnh tật và kỳ lạ rằng, em đã vượt qua nó, để trở về bên tôi. Chính mẹ tôi là người khuyên em đi, là người thay em tặng hoa hồng trắng cho tôi vào mỗi chủ nhật, là người cùng em tôi giúp tôi yêu đàn guitar hơn, giúp tôi trải qua những ngày không có em bên cạnh.

Tất cả đã quá muộn...

Anh nói lời chia tay rồi lẳng lặng đứng cách xa cô trong bến xe bus vắng lạnh sau một chiều mưa. Xe xuất bến, anh cũng chọn một góc ngồi rất xa cô. Cô nhìn anh từ phía sau, lặng lẽ khóc… nước mắt chực trào ra khiến bờ mi cô không dám hé. Cô nhắn tin cho anh vỏn vẹn ba chữ “em đồng ý”.

Cô cố tỏ ra mình bản lĩnh dù tận sâu đáy lòng quặn thắt nỗi đau. Những ngày này, cô sống trong lo lắng, u hoài, sợ hãi để rồi nhiều lúc tỏ vẻ bất cần với anh. Và vô tình điều đó khiến anh nghĩ rằng cô không còn yêu anh nữa. Chiều nay, anh chọn con đường xa nhất ra bến xe để có thời gian nói với cô lời chia tay.

Cô đồng ý để anh rời xa cô vì cô biết như thế tốt hơn cho anh và tốt hơn cho cô. Có lẽ, cuộc đời cô đã quá nhiều nước mắt, cô không muốn khóc trên vai anh thêm một lần nào nữa. 22 tuổi, cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu đêm. Quá khứ đối với cô nhiều nỗi đau và bây giờ cô cũng đau không kém. Hôm nay, khi cô biết mình mang trong mình giọt máu của anh cũng là ngày anh nói lời chia tay với cô. Anh quá trẻ con đến nỗi không nhận ra được cô đang rất buồn, cô đang lo lắng, đang suy nghĩ rất nhiều về một điều gì đó. Anh chỉ đơn giản để biết trách móc cô sao không quan tâm, sao không nói nhớ anh như ngày đầu… Cô cũng không muốn trách anh vì cô biết cô là mối tình đầu của anh, anh chưa từng trải, chưa từng yêu.

Những ngày sau đó, cô có gặp anh hai lần. Nhìn vào mắt anh, cô biết anh yêu cô rất nhiều và cô cũng thế. Có lúc, cô không giấu nổi nỗi niềm, gục mặt trên bàn rồi bật khóc. Anh chở cô về, bàn tay anh nắm chặt tay cô nhưng cô cố tỏ ra vô cảm. Tối đến, anh nói với cô anh muốn trở về những ngày trước đó. Nhưng cô không thể… Và rồi, anh trả cô về với những ngày chưa quen anh với một lời cảm ơn tất cả những gì cô đã dành cho anh. Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài, mặn chát và xót xa.

Cô lẳng lặng giải quyết mọi việc một mình và cũng lẳng lặng chịu đựng nỗi đau mà có lẽ là cái giá cô phải trả cho cuộc đời. Cô đã không đủ can đảm để giữ lại đứa trẻ dù biết nó vô tội. Quá khứ cô cũng đã từng sai lầm. Cô đau lòng nhưng không thể có một chọn lựa nào khác. Anh từng nói nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ không cho cô từ bỏ nó, sẽ cố gắng như bao đôi bạn trẻ vẫn làm được. Nhưng cô không suy nghĩ giống anh, cô còn gia đình, còn những kì vọng in hằn trên mái tóc bạc pha sương, trên gương mặt già nua khắc khổ của mẹ cha, còn rất nhiều dự định cô chưa thực hiện… Cô không đủ can đảm… Cô nguyện cầu bao đêm xin anh một lời tha thứ, xin cả chúa trời.
co gai om tinh buon sau muon

Cô cố gắng xem anh như một người bạn, nhưng anh đã không giúp cô điều đó. Anh lạnh nhạt, cố tìm mọi cách rời xa, cố tìm mọi cách xóa đi kí ức về cô mà không biết cô đang rất đau.

Hình như cô đang cảm thấy mất đi một cái gì đó rất thiêng liêng

Ba năm sau, sau một thời gian rất dài không vào facebook, không online yahoo, cô gặp lại anh trong quán café ấy, cái quán café một thời anh và cô vẫn thường ghé vào cuối tuần. Lần cuối cùng đi cùng anh đến đó là tối thứ 6. Ba năm qua, cô vẫn giữ thói quen đến quán café ấy vào tối thứ 6 hàng tuần. Cô nghe không biết bao nhiêu bản nhạc, có những bản tình ca anh đã từng hát tặng cô. Chiếc bàn ấy, cô ngồi một mình, nhưng lần nào cũng gọi hai tách café đen. Cô không biết anh có hay đến đây không, nhưng từ ngày xa anh, hôm nay là ngày đầu tiên cô gặp lại anh. Anh trông chững chạc, “man” hơn, đẹp trai hơn thì phải, và bên anh có một người con gái, trông hai người rất hạnh phúc. Cô nhận ra anh từ khi anh bước chân vào, nhưng anh chỉ nhận ra cô khi vô tình quay lại góc quán. Anh dắt cô bạn gái đến ngồi cùng cô. Cô mỉm cười chào anh như một phép lịch sự. Anh vui vẻ bình thường và giới thiệu cô bạn đi cùng là người yêu. Cô ngồi lại cùng anh một chút, hỏi han xã giao vài câu rồi xin phép ra về. Không biết, anh đã đủ trưởng thành và tinh tế để nhận ra nỗi buồn giăng kín trong mắt cô, trong nụ cười có vị mặn đắng trên bờ môi?

Cô chạy xe một mình trên con đường quen thuộc mà nước mắt cứ rơi, nhạt nhòa. Sau buổi tối ấy, anh có hẹn cô café và ăn tối với người yêu anh hai lần nhưng cô từ chối. Cô không muốn gặp vì không muốn làm mình đau thêm nữa.

Ba tháng sau lần gặp lại, anh gửi cô tấm thiệp hồng in tên anh và người con gái ấy. Cô mỉm cười rồi thấy lòng quặn thắt. Dường như cô đang cảm thấy mất đi một cái gì đó rất thiêng liêng, cái cảm giác như đợi chờ một điều gì đã rất lâu mà cuối cùng mới biết mình chờ vô ích!

Anh mời cô và chồng cô đến dự tiệc cưới của anh. Chả phải là bữa gặp anh ở quán café, cô gật đầu khi anh hỏi “em có gia đình rồi chứ?”. Cô còn nói thêm, “một chồng, hai con rồi anh ạ”.

Ngày cưới anh, cô đến dự một mình. Lặng nhìn anh từ ngoài sảnh cưới, cô mỉm cười chúc phúc cho anh một cách chân thành, và cũng không tránh khỏi những khoảnh khắc mơ mình đang đứng cạnh anh. Cô rót ly rượu hồng uống cùng anh rồi xin phép đi ngay sau khi cạn chén rượu.

Một năm sau ngày cưới, anh giờ đã là bố của một cậu con trai kháu khỉnh. Anh có một gia đình hạnh phúc, một người vợ yêu chồng thương con. Cô không biết anh có từng nghĩ về cô thêm một lần nào nữa không?

Mùng 2 tết, anh một mình bế đứa con trai đi chùa cầu an khi vợ anh về nhà ngoại. Bước vào ngôi chùa lớn, trong anh muốn cầu nguyện thật nhiều cho gia đình mình, cho vợ, cho con anh. Anh đốt nén nhang, chưa kịp thắp, bất chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Anh giật mình nhìn theo và bủn rủn cả người khi nhận ra cô trong bộ đồ của nữ tu. Anh gọi tên cô, cô quay lại chắp tay nhìn anh không một chút cảm xúc, như người xa lạ rồi bước đi.

Anh tìm về nơi cô từng sống, tìm cách liên lạc với mọi người thân thích với cô. Em gái cô cho anh biết, ngày đó, chị yêu một người, nhưng vì không có lựa chọn nào khác, chị đã bỏ đi đứa trẻ chưa hình hài để rồi vĩnh viễn mất đi cơ hội là mẹ. Từ đó, chị sống một mình, bao nhiêu người tìm đến với chị, chị đều chối từ. Hình như chị đang đợi chờ một điều gì đó. Cách đây một năm, nghe tin người đó cưới vợ, chị nói rằng chị đã toại nguyện vì người chị yêu đã tìm được hạnh phúc thực sự. Và chị gửi những ngày tháng còn lại nơi cửa phật để trả những lỗi lầm cho quá khứ của mình. Chị nói chị đã sai, sai quá nhiều…

Anh lặng người và thấy lòng đắng nghẹn… nhưng có lẽ, tất cả đã quá muộn…

Ai cũng cần 1 sự đổi thay

- Tớ muốn thành một cái gì đó, Linh ơi…

Tôi giật mình, nhìn sang bên cạnh. Lần đầu tiên cậu ấy bất chợt thì thào gọi tên tôi mà nghe đau đớn giống một tiếng khóc đến như thế.
change doi thay
An ngồi thu lu trên chiếc giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi, như mọi buổi chiều thứ sáu khác, đang ở nhà cậu ấy, căn nhà trơ trọi giữa những cánh đồng rau rộng lớn khắp tứ phía. Khoảng không trước mắt cậu ấy mênh mông, chỉ thấy cỏ vàng xơ xác chạy dọc theo những luống đất bạc trắng và những bông cỏ lau ngắn đứng im trong những giọt nắng thu vàng. Ánh mắt cậu ấy trôi vào vô định, nó thẫn thờ, nó xa xăm đến thắt lòng.

- Cậu làm sao thế, hả An? Cậu vẫn đang là một thứ gì đó mà. Cậu là An, cậu là bạn thân nhất của tớ, cậu là đứa mà tất cả mọi người đều yêu quý.

Tôi ôm lấy vai cậu ấy, và thở dài.

Cậu ấy vừa bị trượt kì thi học sinh giỏi, kì thi mà An vẫn luôn nói một cách tự tin rằng giải Nhất không thể nào thoát khỏi tay cậu ấy. Nhưng thậm chí, cậu ấy còn không được nổi giải Khuyến khích. Nhưng cậu ấy vốn chẳng bao giờ để ý đến kết quả những kì thi như thế cơ mà?

- Có ai thích một đứa như tớ đâu Linh? Cái đứa vẫn tự khen lấy khen để mình để rồi chẳng làm nên trò trống gì ấy, cái đứa vẫn được tất cả mọi người kì vọng và tin tưởng ấy, cái đứa thất bại ấy, thua cuộc ấy và làm tất cả mọi người xa lánh ấy, hả Linh?

- Chẳng ai thất vọng gì về cậu cả. – Tôi nhíu mày. Có điều gì đó ở An mà tôi không nhận ra, điều gì đó rất lạ, rất khác – Bọn tớ đều biết hôm ấy cậu bị đau bụng và không thể nghĩ ra được bất kì điều gì đấy thôi, cả cô Thoa cũng vậy. Ai cũng thông cảm mà.

An im lặng. Rồi cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt có một sự yên tĩnh đến lạ kì. Tôi bất giác lo sợ. Tôi hiểu An, ít nhất là bây giờ với ánh mắt ấy, đủ để biết rằng trong cậu ấy đang hình thành một ý tưởng cực kì điên rồ và hoàn toàn bất khả thi.

Và đúng như lúc này, cậu ấy mím chặt môi lại:

- Cậu đã bao giờ ước mình sẽ là một thứ gì đó khác, một thứ gì đó quan trọng, một thứ gì đó hữu ích, như tớ lúc này đang ao ước chưa? Sống một cuộc sống khác, trong một thân xác khác, với những con người khác? – An bất chợt tua nhanh tốc độ của giọng nói, liến thoắng và không ngưng nghỉ - Đã bao giờ cậu nghĩ cậu sẽ thoát ra khỏi cái thứ vỏ bọc khốn khiếp mà cậu đang cố gắng tạo ra này, cái vỏ bọc làm cậu trở nên vô dụng, mù quáng, ngu xuẩn, xấu xa, đần độn, và rồi mọi người sẽ nhìn cậu, và quan trọng hơn là cậu sẽ nhìn chính mình bằng con mắt khác, con mắt kiểu như “Cuối cùng thì tao cũng hài lòng về mày rồi đấy” chưa?

- Lúc này, tớ yêu cuộc sống của tớ, An ạ. Và tớ chỉ biết con bạn thân là một An như thế này thôi, cậu mà thành một thứ gì đó khác thì tớ sẽ chẳng thể quen được đâu. – Tôi thở hắt ra, kéo rèm cửa lại và bắt cậu ấy nằm xuống gối – Tớ vẫn chưa thể hiểu được cậu bị làm sao, trầm cảm hay stress hay bất kì điều gì, nhưng tớ sẽ cố gắng tìm hiểu. Còn bây giờ thì cậu ngủ hơn là những ý tưởng điên rồ đấy.

An định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cậu ấy thở hắt ra, thả phịch người xuống đệm và nhắm mắt lại. Một giọt nước trào ra từ khóe mắt, chảy xuống má, rồi cứ thế, hai giọt, ba giọt,… Cậu ấy khóc. An khóc trong câm lặng.

Tôi thở dài. An làm sao thế này?

An của chúng tôi là một An-không-bao-giờ-khóc, một An mạnh mẽ, tự tin với đôi lông mày rậm, một ánh mắt sắc lạnh và hàng lông mi cong, một An luôn nghĩ ra trò cười hoặc là một câu nói tếu táo cho lớp ít nhất mười lăm phút một lần, một An luôn nghĩ ra được cách hài hước nhất để khoáy một đứa nào đó đến khi nó đỏ bừng mặt vì ngượng thì thôi, một An luôn thông minh và điểm cao nhất lớp, cho dù cậu ấy có học hành chểnh mảng, lười biếng, không bao giờ làm bài tập về nhà, ngồi trong lớp cứ năm phút xem đồng hồ một lần, ngoáy ngó cho đến tận giờ ra chơi rồi tụ lại một đám mở sòng bài và luôn là đứa thu sách vở nhanh tới nỗi khi tiếng trống đầu tiên vang lên thì cặp đã dựng sẵn lên mặt bàn đi chăng nữa. Những kẻ thông minh thường không bình thường, ai cũng biết thế, và cả lớp tôi cũng rõ rằng An là một ví dụ rất điển hình, cậu ấy có thể thao thao thao bất tuyệt về định lý “Giấc ngủ con cừu” qua đó chứng minh rằng người Úc ngủ nhiều hơn người Mỹ, rồi đang nhiên lại cắt phựt để quảng cáo về món khoai tây lốc xoáy nhà bà cậu ấy bán (“Vì cừu trông giống khoai tây nên các cậu nên ra nhà bà tớ. Và vì thế, người Úc ăn nhiều khoai tây và ăn cả cừu nên họ ngủ nhiều.” vân vân), và tất nhiên, chẳng phải ai cũng có thể hiểu được. Hình ảnh của An trong chúng tôi chưa bao giờ thay đổi, kể cả khi tất cả biết kết quả thi và đến hai phần ba đám đi thi hôm ấy có giải, An vẫn cười, vẫn chọc ngoáy mọi người, và ai trong chúng tôi cũng tưởng cậu ấy chẳng để tâm mấy đến kết quả.

Nhưng giờ đây, sau khi đứng lặng và nhìn cậu ấy một lúc lâu, tôi bất chợt nhận ra rằng hoàn toàn không phải như thế, và rằng tôi vốn chẳng hiểu gì về đứa bạn thân nhất của mình cả. Trước mắt tôi bây giờ dường như là một con người hoàn toàn khác. An nằm nghiêng, cậu ấy co quắp trên giường, chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề cùng hơi thở đứt quãng. Những nét vui vẻ, hài hước đều bay biến đi đâu hết, để lại trơ trọi một An bé nhỏ với một tấm màn mặc cảm đen đúa dày đặc cùng những suy nghĩ điên rồ. Và tôi dám cá đó không đơn giản như kiểu cậu ấy hay điên mọi hôm.

Trong mưa có nắng

Em biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại anh? Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ em không cắt nghĩa cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi anh đánh đàn bản tình ca “I say that I love you” anh bảo rằng em là tất cả, rằng nếu có một ngày em bỏ xa anh, anh sẽ hận em và hận cả cuộc đời này. Vậy mà hôm nay anh nói tiếng chia tay nhẹ nhàng như một lời mời em đi ăn kem. Và phải chăng còn dễ dàng hơn vì đâu phải em luôn đồng ý với tất cả lời mời của anh. Em nhìn anh ngỡ ngàng và khó hiểu. Anh đùa? Không! Anh đã ra đi sau câu nói ấy với một lời giải thích vẻn vẹn “gia đình em quá xa để gia đình anh với tới”. Chấm hết!
mua va nang

Khuất bóng anh rồi, mặt đất dưới chân em rạn nứt, em thấy mình từ từ rơi vào trũng lõm của miền đau – một cảm giác chao chát, vỡ òa. Em cũng không hiểu sao mình không thể khóc lúc đấy, người con gái đa cảm, yếu đuối trong em trở nên xơ cứng và lãnh đạm. Còn bây giờ khi nghe từng nỗi đau đang ngậm nhấm, em lại không còn nước mắt để mà khóc. Những lần gặp anh, em gặng hỏi nguyên nhân, anh vẫn điệp khúc “Hãy tha lỗi cho anh” rồi lại ra đi, không giải thích, không cho em giải bày. Đơn giản vậy sao anh? Không phải vì em muốn níu giữ một cái gì đang rơi khỏi tầm tay – cái hạnh phúc mong manh dễ vỡ, là là như sương khói – mà vì em muốn mình thanh thản.
Anh à ! Thôi mình không yêu nhau nữa nhưng sao lại lấy đi của em niềm tin vào anh, vào cuộc sống? Anh biết là em yếu cả về thể chất lẫn tinh thần mà, sao lại phủ nhận tình em bằng lý do vô lý như vậy? Em không trách anh, cũng không hận anh đâu vì tình yêu có thể đến trong nhau bằng những phút giây không thật phải không anh? Chiếc cầu hạnh phúc anh và em vừa xây chưa ráo hồ đã vội tách đôi về hai ngả, quăng em về phía dòng xoáy cuộc đời. Mất anh rồi, niềm tin cũng chỉ là ảnh ảo. Có lẽ nào trái đắng tình đầu lại quá đậm vị vậy sao anh?
Anh! Có lẽ lòng anh cũng không sung sướng gì đâu đúng không? Anh vốn dĩ được mọi người yêu mến mà giờ đây tất cả đều nhìn anh bằng con mắt khác. Anh tìm đến rượu để quên đi tất cả nhưng men say ấy chỉ là chất xúc tác nhấn chìm anh mà thôi. Hãy chấm dứt bi kịch này đi anh. Nếu tình yêu hai ta không đủ sức mạnh để tồn tại nữa thì hãy để nó ra đi nhưng anh không thể đánh mất cuộc đời mình. Đừng lo em sẽ hờn trách anh, chúng mình không có duyên nên mới vậy, đúng không anh? Anh đã giúp em hiểu được dư ba của cuộc đời – không hề giản đơn chút nào. Em dẫu buồn, dẫu thất vọng và đau đớn cũng sẽ chấp nhận sự thật. Vết đau này với em thật khó để xoa dịu nhưng em biết mình cần phải làm gì bởi một điều thật giản dị “ cơn mưa nào cũng chứa nắng bên trong”. Phải không anh?

Tím xoan - Truyện ngắn hay (Vũ Cẩm Chướng)

Em lớn lên đã thấy hàng xoan ngự bên bờ giậu tự bao giờ. Hàng xoan ấy là ranh giới giữa nhà hàng xóm và nhà em.
hoa xoan no ro
Và rồi dưới tán những cây xoan đào ấy là nơi học bài lý tưởng cho em. Hoa xoan nở rộ, những chùm hoa trắng tím đu đưa như làm duyên với chàng gió. Làn gió nhẹ thoáng qua, từng cánh xoan li ti nghiêng nghiêng rơi như luyến tiếc không muốn rời cành. Hương hoa xoan không ngọt ngào như hoa bưởi, không “ngan ngát” như hương cau mà đậm đà đến khó tả. Học bài xong, em tựa người vào gốc xoan thả hồn cùng mây trời, nghe lòng mình trải rộng. Em nghe như có tiếng hát ru của cô Tấm vọng về từ câu chuyện cổ tích năm xưa bà kể. Bất chợt ánh mắt lạ nhìn em trước cổng trường nửa như đợi chờ, nửa muốn lẩn tránh từ chiều qua len trong tim rất khẽ. Ánh mắt ấy sao mà lạ thế (?) Nó cũng lạ và thi vị như lần đầu em phát hiện ra vẻ đẹp tuyệt diệu của hoa xoan vậy.

Ngày thi tốt nghiệp phổ thông trung học đã gần kề. Buổi chia tay cuối năm tổ chức tại lớp… Ánh mắt lạ ấy hát tặng tập thể bài “Hoa Xoan đêm hội” – Đặng Nguyễn và “tặng riêng cho…”.

Em không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy bởi em rất sợ phút giây hạnh phúc nhất sẽ mau tan biến. “Hoa xoan cánh màu trắng tím, là tình yêu mình trao nhau”. Lời hát ấy sao mà truyền cảm, sao mà ngọt ngào đến vậy?

Em bỗng thấy yêu bờ giậu trước vườn nhà mình hơn. Thương làm sao cái xóm nhỏ bé lẫn con đường mòn quen thuộc ngày ngày dẫn em đến lớp. Cảm ơn những cái rất bình dị, gần gũi ấy đã cho em biết cảm nhận thết nào là tình cảm vượt lên trên tình yêu thương bảo bọc của mẹ cha. Một thứ tình cảm chỉ cảm nhận bằng ánh mắt, bằng môi cười, bằng từng lời nói dịu dàng chăm lo săn sóc cho nhau.

Chiều nay, em lang thang dưới hàng xoan. Đâu đây hơi thu đã luồn trong gió. Từng ngọn gió thu tiễn lá vàng về với cội. Những mầm sống khẽ cự mình trên thân cây …

Ngày mai, em sẽ xa quê, không biết đến bao giờ em mới được gặp lại hoa xoan. Cảm giác xốn xang, rạo rực lại ùa về tựa mùa bang khuâng nở “hoa xoan khi xưa nở đầy, mà anh hay nói là hoa thương nhớ – để nhớ tới – mình nhớ mối tình đầu” –(Hoa xoan đêm hội). Vâng! Kỷ niệm của tìnhd dầu sẽ theo em mãi, cũng như hoa xoan – hình bóng thân thương của quê nhà sẽ bên em suốt quãng đường còn lại.

Bây giờ ba ở đâu ???

Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ đang mặc áo bó người, màu sắc lòe loẹt và cổ quá hở. Điều này khiến đôi lúc tôi phải mỉm cười, vì mẹ chơi trội còn hơn tôi và còn vượt mặt nhiều cô gái trẻ khác.
con yeu ba

***

Tôi cố thu mình trong chiếc áo lông để thấy mình bé nhỏ hơn giữa bầu trời vắng lạnh đang nhuộm sắc sang đông. Những giọt sương thi nhau rơi xuống dưới mái hiên nhà.

Mấy con chim cu gù cánh trên cành cây đẫm sương đêm, giờ này tôi nhớ đến ba, nhớ đến gói quà đêm sinh nhật ba đã gởi tặng cho tôi. Sinh nhật của tôi đúng ngay vào muà đông giá lạnh, buổi sinh nhật ấy không có mặt ba. Tôi đã khóc suốt đêm ấy và nghe lòng mình băng giá như không khí mùa đông ngoài cửa sổ.

Tôi chưa mở gói quà ấy ra vì tôi nâng niu quý trọng nó như một bảo vật. Thấy nó tôi nghe lòng mình được an ủi phần nào. Món quà ấy là niềm vui lớn lao nhất của tôi và nó sẽ luôn luôn đúng nghĩa và xứng đáng với tình cha con.

Ba tôi làm chức thuyền phó, khá bận rộn. Đồng thời lương của người cũng đủ dư để nuôi mẹ và tôi. Tôi thương ba hơn mẹ vì... mỗi việc gì đều có lý do của nó thôi và giờ đây tôi đang dõi mắt về hướng chân trời để tìm một cánh buồm mang đầy tình thương.



- Kha đâu rồi con?

Nghe tiếng mẹ hỏi, tôi vội vã bước vào nhà. Căn nhà sáng trưng ánh điện, khác hẳn với cảnh vật bên ngoài làm nổi bật thân hình đầy sức sống của mẹ. Mẹ nhíu mày.

- Ngồi gì ngoài sương vậy con, vào đây giúp mẹ một tay?

Tôi biết mẹ sắp đi dạ hội vì mẹ đang trang điểm. Tôi chẳng bận hỏi đến điều đó làm gì. Tôi giúp mẹ sơn móng chân, móng tay và bới tóc. Mẹ còn nhiều nét đẹp lắm, trên khuôn mặt mẹ không vương một nét sầu, không giống như khuôn mặt bánh... bèo của tôi.

Tôi thầm trách Thượng đế đã ban cho ba tôi một người vợ đẹp nhưng phóng túng và lãng mạng. Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ đang mặc áo bó người, màu sắc lòe loẹt và cổ quá hở. Điều này khiến đôi lúc tôi phải mỉm cười, vì mẹ chơi trội còn hơn tôi và còn vượt mặt nhiều cô gái trẻ khác. Mẹ dặn dò tôi qua loa rồi phóng xe đi.

Tôi đứng lặng giữa nhà và bật khóc. Không biết tôi khóc cho tôi hay tôi khóc cho ba. Mãi đến 11h đêm mẹ vẫn chưa về, tôi biết đêm nay mẹ sẽ không ngủ ở nhà, tôi tắt đèn lên giường và trằn trọc.

Có tiếng chim rúc ở ngoài cửa. Tôi trở mình và kéo chăn phủ kín cả khuôn mặt, trời lạnh quá sương phủ mờ cả cửa kính. Tôi nhìn căn phòng trong ánh sáng lờ mờ của ban mai. Trong nhà yên ắng không một tiếng động và tôi thấy một cánh buồm hiện ra.

Trên đó có người hùng mà tôi kính yêu đang sẵn sàng đưa tay đón tôi về phía người, nhưng sóng biển lại đẩy cánh buồm đó xa dần, xa dần và tôi như rơi xuống một vùng trời chao đảo.

11 giờ sáng, tôi nhận được thơ của ba từ tay chú đưa thơ quen thuộc. Mẹ không về, chắc đêm qua mẹ ngủ nhà bạn và sáng ra mẹ ghé vào sở. Tôi ấp lá thư của ba lên ngực và nghe lòng vui sướng. Tôi vào phòng kéo chăn đến cổ, tay run run xé bì thư.

"Tiểu Kha!

Con gái yêu dấu cuả ba. Con đừng buồn ba vì sinh nhật cuả con ba không có mặt. Dù hôm ấy ba đã viết thư cho con, nhưng sao ba vẫn ray rứt không yên. Ba luôn nhớ đến mười tám ngọn nến hồng mà trước khi con thổi tắt chắc trong mắt con đã long lanh. Con biết không bây giờ đã là mùa đông, khí trời lạnh, sương mù giăng lối, có đôi chỗ nước đã đóng băng. Tàu bè đi rất khó khăn, ba ở bên này không biết lúc nào mới về thăm con được, con hãy siêng năng học tập, và luôn nhớ rằng có ba đang nhìn con bước trên đường đời...

TB: "Con à! ba đã viết nhiều lá thư cho mẹ, sao không thấy mẹ hồi âm cho ba, ba rất buồn khi phải viết thư cho mẹ và con, đáng ra ba viết thư chung cho mẹ cùng vui đọc thư ba, đây là theo ý của con mà thôi. Chúc con luôn vui vẻ trong cuộc sống và con nhớ nhắn với mẹ những gì ba viết trong thư. Hôn con".

Ba của con."

Bây giờ tôi đã hiểu rằng mẹ không còn thương tôi và ba nữa. Tôi đút lá thư vào hộc giường và nghe nước mắt mặn môi.



Hôm nay mẹ về khuya, tôi lục đục mở cửa cho mẹ, mẹ vịn lấy vai tôi miệng nghe nồng hơi rượu. Mẹ ngồi sà xuống ghế tháo giày, tôi vội đi rót nước cho mẹ uống. Khi tôi lên thì mẹ đã ngủ gục nơi ghế. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, giá như tính tôi giống tính mẹ thì...

Tôi dìu mẹ vào phòng và về phòng mình. Tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà và không khóc được, tôi không biết nói gì để khuyên mẹ, mẹ đã làm cho tôi khổ nhiều rồi: Nếu như tôi có một người mẹ như mẹ nhỏ Trâm ở cạnh nhà. Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi giữa đêm khuya, chắc nó cũng hiểu tâm trạng của tôi bây giờ.

Sáng ra mẹ đi làm sớm. Tôi cũng dậy đi học, mẹ nhìn tôi dặn.

- Đi học về con nhớ lau chùi nhà sạch sẽ và cắm hoa nữa nhé!

Tôi gật đầu dạ nhỏ và không muốn nói cho mẹ hay là đêm qua mẹ bị say? Điều này sẽ làm cho mẹ bị xúc phạm. Tôi lẳng lặng ôm cặp dắt xe ra cổng và đạp xe giữa buổi sáng mùa đông lạnh buốt.

Tiếng chuông chấm dứt giờ học vang lên. Tôi đạp xe về và nhớ đến nhiệm vụ mẹ giao, chắc mẹ có khách bởi vì không ngày nào tôi không lau nhà cả, hôm nay bỗng dưng mẹ lại... Tôi nhớ đến sinh nhật nhỏ Hạnh vào tối nay nó dặn tôi tan học thì phải đến giúp nó. Chắc sinh nhật cuả nó vui lắm. Có mẹ có ba và anh chị, sao nó sướng thế nhỉ, còn tôi... Con bé tủi thân này... Nhưng mà còn phải cất cặp sách, thay đồ đã và làm nhiệm vụ chớ.

Tôi trờ đến trước cổng nhà. Ngôi nhà có cửa đóng kín mít vẫn đứng đợi tôi về mở cửa như mọi ngày. Tôi lấy chìa khoá loay hoay mở cổng rồi mở cửa. Ngôi nhà tĩnh mịch quá nhưng tôi đã quen rồi, tôi không sợ, cất cặp sách , thay quần áo và lau chùi nhà xong, tôi đạp xe đến nhà nhỏ Hạnh, tôi muốn ghé vào sở báo cho mẹ hay, nhưng tôi lật đật quá lại sợ nhỏ Hạnh trách, cũng chẳng sao mẹ có chìa khóa riêng rồi và chắc mẹ cũng chả trách tôi. Vì mẹ ít quan tâm đến sự vắng mặt cuả tôi.

Nhưng tôi không phải vì vậy mà tôi hư hỏng được, và tôi luôn luôn kính trọng mẹ. Nhỏ Hạnh đón tôi ở ngã tư đường với nụ cười hớn hở, nó giao cho tôi hai cái giỏ to tướng và chúng tôi cùng đạp xe vào chợ...

Anh Trường, anh hai của nhỏ Hạnh đưa tôi về đến cổng, tôi đưa tay xem đồng hồ đã 11 giờ 30 khuya rồi còn gì, rối rít cám ơn anh, tôi bước nhanh vào nhà trong chiếc áo len của nhỏ Hạnh. Đêm lạnh quá, bầu trời xám xịt sương mù bao phủ làm cho cảnh vật đen ngòm. Tôi đẩy cánh cửa khép hờ bước vào và gọi nhỏ:

- Mẹ ơi!

Không có tiếng trả lời, tôi bước về phía phòng mẹ, có tiếng động và tiếng nói. Tôi đứng lặng lại và nghe tim mình đập mạnh. Tiếng nói rì rầm của một người lạ trong phòng mẹ... Bây giờ tôi phải làm gì đây? Tôi thẫn thờ bước ra thềm và lao nhanh xuống con dốc, gió phần phật quanh tôi cắt xé da thịt tôi.

Tôi vẫn chạy miết, chạy miết cho đến khi tóc tôi ướt đẫm sương đêm, và thân hình tê dại khụy xuống dưới gốc thông già. Cành thông vi vu điệu nhạc muôn thuở làm rơi lộp độp những hạt sương đêm trên tóc, trên mặt tôi. Mưa! mưa lớn lắm, nước dâng ngập cả địa cầu, tôi thấy mình trôi đi trong tiếng gọi mơ hồ của ba vọng lại "Tiểu Kha con"...

Can đảm để yêu

Tìm lại bình yên

Mùa đông xa nhà, thị xã như lạnh hơn. Mọi người chỉ muốn nằm trong chăn hay ngồi bên chậu than hồng để xua đi cái rét. Nó thì khác. Nó muốn được ngồi sau xe để người ấy đưa đi lang thang trên nhữg con đường đã quá đỗi thân thương. Để rồi khi hai tay đã lạnh cóng thì nó thích thú áp vào lưng người ấy để nghe tay mình ấm dần lên. Người ấy cười và bảo nó khôn ghê. Vậy mà trên lớp dù đã đóng kín cửa nó vẫn rên rỉ kêu cóng tay quá. Người ấy cười cười rồi đưa nó đôi găng. Nó chỉ lấy một chiếc mà sao vẫn ấm cả hai tay. Đôi găng tay bạn tặng nó cất kín trong hòm. Người ấy có biết… Mùa đông nó không hề lạnh!
co gai nhin xa xam
Hơn nó một tuổi nhưng người ấy lớn hơn nó nhiều. Ít nói. Trầm lặng với vẻ ngoài… khó gần. Ban đầu nó chỉ tò mò không biết bên trong cái “vỏ khô cứng, lạnh lùng” ấy là một con người như thế nào? Rồi hai đứa thân nhau lúc nào cũng chẳng hay. Và con bé vô tâm trong nó giờ đã biết quan tâm đến người khác. Người ấy dường như bớt lạnh lùng.

Thời gian trôi đi, kỷ niệm thật nhiều và tình cảm nó dành cho người ấy cũng một ngày nhiều hơn. Nó vần chờ đợi…

Một buổi chiều khi nó chào ra về, người ấy đã nhẹ nhàng áp vào tai nó chiếc headphone. Thời gian như dừng lại. Mọi vật như nín thở. Nó chỉ nghe thấy câu hát trong bài “That’s why”:… “I don’t want to say good bye to you”… Một cảm giác ngọt ngào đang mơn man trái tim yếu đuối của nó. Nó sung sướng đến nghẹt thở và chẳng thể nói lên lời dù nó có biết bao điều muốn nói.

Nó tin và mơ ước thật nhiều. Thế mà tất cả lại vỡ tan, đúng vào lúc ước mơ được gặp biển của nó thành hiện thực. Nó đã nghĩ biển sẽ đưa nó và người ấy lại gần nhau hơn. Vậy mà chính tại nơi này nó đã phải tin rằng người ấy đã mãi mãi rời xa nó. Đêm về, biển vẫn hát mà nó không thấy bình yên. Bởi trong tim nó biển đang thét gào như hỏi tại sao? Nó không thể trả lời. Nó nghe mằn mặn trên môi. Xa xa bóng hai người đang nhòa đi…

Từ đó nó khoác cho mình vẻ ngoài bình thản dù trong tim những con sóng chẳng hề lặng im. Nó khổ sở, đau đớn cả trong những giấc mơ. Để rồi khi thức dậy lại trách mình sao chẳng thể căm ghét người ấy và chôn vùi kỷ niệm. Những kỷ niệm ngày ấy đẹp như một nụ hồng pha lê. Nhưng người ta vẫn nói” những gì quá đẹp đều mong manh yểu mệnh”. Nụ hồng đã vỡ tan mà sao nó vẫn nâng niu từng mảnh vụn để làm mình thêm đớn đau. Phải chăng bởi đó là bông hồng tình đầu?!

Mùa đông năm nay nó sẽ gửi lại chiếc găng tay ngày ấy để chúng có đôi. Nó tin một ngày kia khi gặp lai biển nó sẽ thấy bình yên!