Ai cũng cần 1 sự đổi thay

- Tớ muốn thành một cái gì đó, Linh ơi…

Tôi giật mình, nhìn sang bên cạnh. Lần đầu tiên cậu ấy bất chợt thì thào gọi tên tôi mà nghe đau đớn giống một tiếng khóc đến như thế.
change doi thay
An ngồi thu lu trên chiếc giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi, như mọi buổi chiều thứ sáu khác, đang ở nhà cậu ấy, căn nhà trơ trọi giữa những cánh đồng rau rộng lớn khắp tứ phía. Khoảng không trước mắt cậu ấy mênh mông, chỉ thấy cỏ vàng xơ xác chạy dọc theo những luống đất bạc trắng và những bông cỏ lau ngắn đứng im trong những giọt nắng thu vàng. Ánh mắt cậu ấy trôi vào vô định, nó thẫn thờ, nó xa xăm đến thắt lòng.

- Cậu làm sao thế, hả An? Cậu vẫn đang là một thứ gì đó mà. Cậu là An, cậu là bạn thân nhất của tớ, cậu là đứa mà tất cả mọi người đều yêu quý.

Tôi ôm lấy vai cậu ấy, và thở dài.

Cậu ấy vừa bị trượt kì thi học sinh giỏi, kì thi mà An vẫn luôn nói một cách tự tin rằng giải Nhất không thể nào thoát khỏi tay cậu ấy. Nhưng thậm chí, cậu ấy còn không được nổi giải Khuyến khích. Nhưng cậu ấy vốn chẳng bao giờ để ý đến kết quả những kì thi như thế cơ mà?

- Có ai thích một đứa như tớ đâu Linh? Cái đứa vẫn tự khen lấy khen để mình để rồi chẳng làm nên trò trống gì ấy, cái đứa vẫn được tất cả mọi người kì vọng và tin tưởng ấy, cái đứa thất bại ấy, thua cuộc ấy và làm tất cả mọi người xa lánh ấy, hả Linh?

- Chẳng ai thất vọng gì về cậu cả. – Tôi nhíu mày. Có điều gì đó ở An mà tôi không nhận ra, điều gì đó rất lạ, rất khác – Bọn tớ đều biết hôm ấy cậu bị đau bụng và không thể nghĩ ra được bất kì điều gì đấy thôi, cả cô Thoa cũng vậy. Ai cũng thông cảm mà.

An im lặng. Rồi cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt có một sự yên tĩnh đến lạ kì. Tôi bất giác lo sợ. Tôi hiểu An, ít nhất là bây giờ với ánh mắt ấy, đủ để biết rằng trong cậu ấy đang hình thành một ý tưởng cực kì điên rồ và hoàn toàn bất khả thi.

Và đúng như lúc này, cậu ấy mím chặt môi lại:

- Cậu đã bao giờ ước mình sẽ là một thứ gì đó khác, một thứ gì đó quan trọng, một thứ gì đó hữu ích, như tớ lúc này đang ao ước chưa? Sống một cuộc sống khác, trong một thân xác khác, với những con người khác? – An bất chợt tua nhanh tốc độ của giọng nói, liến thoắng và không ngưng nghỉ - Đã bao giờ cậu nghĩ cậu sẽ thoát ra khỏi cái thứ vỏ bọc khốn khiếp mà cậu đang cố gắng tạo ra này, cái vỏ bọc làm cậu trở nên vô dụng, mù quáng, ngu xuẩn, xấu xa, đần độn, và rồi mọi người sẽ nhìn cậu, và quan trọng hơn là cậu sẽ nhìn chính mình bằng con mắt khác, con mắt kiểu như “Cuối cùng thì tao cũng hài lòng về mày rồi đấy” chưa?

- Lúc này, tớ yêu cuộc sống của tớ, An ạ. Và tớ chỉ biết con bạn thân là một An như thế này thôi, cậu mà thành một thứ gì đó khác thì tớ sẽ chẳng thể quen được đâu. – Tôi thở hắt ra, kéo rèm cửa lại và bắt cậu ấy nằm xuống gối – Tớ vẫn chưa thể hiểu được cậu bị làm sao, trầm cảm hay stress hay bất kì điều gì, nhưng tớ sẽ cố gắng tìm hiểu. Còn bây giờ thì cậu ngủ hơn là những ý tưởng điên rồ đấy.

An định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cậu ấy thở hắt ra, thả phịch người xuống đệm và nhắm mắt lại. Một giọt nước trào ra từ khóe mắt, chảy xuống má, rồi cứ thế, hai giọt, ba giọt,… Cậu ấy khóc. An khóc trong câm lặng.

Tôi thở dài. An làm sao thế này?

An của chúng tôi là một An-không-bao-giờ-khóc, một An mạnh mẽ, tự tin với đôi lông mày rậm, một ánh mắt sắc lạnh và hàng lông mi cong, một An luôn nghĩ ra trò cười hoặc là một câu nói tếu táo cho lớp ít nhất mười lăm phút một lần, một An luôn nghĩ ra được cách hài hước nhất để khoáy một đứa nào đó đến khi nó đỏ bừng mặt vì ngượng thì thôi, một An luôn thông minh và điểm cao nhất lớp, cho dù cậu ấy có học hành chểnh mảng, lười biếng, không bao giờ làm bài tập về nhà, ngồi trong lớp cứ năm phút xem đồng hồ một lần, ngoáy ngó cho đến tận giờ ra chơi rồi tụ lại một đám mở sòng bài và luôn là đứa thu sách vở nhanh tới nỗi khi tiếng trống đầu tiên vang lên thì cặp đã dựng sẵn lên mặt bàn đi chăng nữa. Những kẻ thông minh thường không bình thường, ai cũng biết thế, và cả lớp tôi cũng rõ rằng An là một ví dụ rất điển hình, cậu ấy có thể thao thao thao bất tuyệt về định lý “Giấc ngủ con cừu” qua đó chứng minh rằng người Úc ngủ nhiều hơn người Mỹ, rồi đang nhiên lại cắt phựt để quảng cáo về món khoai tây lốc xoáy nhà bà cậu ấy bán (“Vì cừu trông giống khoai tây nên các cậu nên ra nhà bà tớ. Và vì thế, người Úc ăn nhiều khoai tây và ăn cả cừu nên họ ngủ nhiều.” vân vân), và tất nhiên, chẳng phải ai cũng có thể hiểu được. Hình ảnh của An trong chúng tôi chưa bao giờ thay đổi, kể cả khi tất cả biết kết quả thi và đến hai phần ba đám đi thi hôm ấy có giải, An vẫn cười, vẫn chọc ngoáy mọi người, và ai trong chúng tôi cũng tưởng cậu ấy chẳng để tâm mấy đến kết quả.

Nhưng giờ đây, sau khi đứng lặng và nhìn cậu ấy một lúc lâu, tôi bất chợt nhận ra rằng hoàn toàn không phải như thế, và rằng tôi vốn chẳng hiểu gì về đứa bạn thân nhất của mình cả. Trước mắt tôi bây giờ dường như là một con người hoàn toàn khác. An nằm nghiêng, cậu ấy co quắp trên giường, chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề cùng hơi thở đứt quãng. Những nét vui vẻ, hài hước đều bay biến đi đâu hết, để lại trơ trọi một An bé nhỏ với một tấm màn mặc cảm đen đúa dày đặc cùng những suy nghĩ điên rồ. Và tôi dám cá đó không đơn giản như kiểu cậu ấy hay điên mọi hôm.