Vô cùng ấm ức, anh ta vào phòng sắp xếp hành trang để ra đi, nước mắt giàn giụa, anh nói lời vĩnh biệt trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Tôi sẽ không bao giờ trở lại cái nhà này nữa. Tôi tự nguyện ra đi làm 1 nhà du hành vũ trụ. Thà va đập vào các thiên thể, rơi vào một lỗ đen bí ẩn nào của vũ trụ còn hơn sống ở đây suốt ngày bị cô “đì” không ngóc đầu dậy được. Nhụclắm rồi!
Nói dứt lời anh chàng thu xếp quần áo, hùng dũng bước ra ngoài sau khi đã đóngcửa đánh rầm đầy vẻ cương quyết.
Một lát sau, bỗng thấy anh ta quay lại, quăng va li lên bàn, ngồi phịch xuốngghế và lên giọng kẻ cả:
- May cho đời cô nhé! Ngoài đường hôm nay thế quái nào lại có mưa!